Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Khói chiều bay ngược


Rừng thăm thẳm. Ánh sáng lúc nào cũng nhờ nhợ. Thi thoảng, một giọt nước từ trên tầng cây hun hút rơi xuống người khiến y rùng mình. Hình như, trời có mưa thì phải. Đôi lần, vài đám dây leo nhằng nhịt bám vào những thân cổ thụ vài người ôm không xuể khiến y xoài ngã. Lá ẩm mục ngái ngái. Bước chân xôm xốp trên thảm lá dày. Âm u. Cảm giác như y đang đi xuống âm phần. Một con vắt nhớt nhèo căng bụng máu dớt từ một chỗ nào đó trên thân thể rơi bộp xuống. Cánh tay y nhức nhối đau vì nọc của con bọ chó. Nó chỉ to hơn con de chó nhà một chút, nhưng có thể nhẩy tanh tách từ chỗ nọ sang chỗ kia. Lúc y phát hiện ra. Nó đang cong mông cắm lút đầu trong da thịt y để hút máu. Điên tiết, y giật mạnh rồi di nó nát nhừ giữa hai móng tay cái của mình. Bây giờ thì chỗ ấy bỗng sưng vù lên, tím rịm. Về sau, y mới biết, chỉ cần lấy kim châm vào phía đít đang cong lên của nó, tự nhiên, nó sẽ phải nhả ra. Còn dứt thì nọc của nó sẽ bị đứt nằm sâu trong thịt gây sưng nhức. Thậm trí không cẩn thận, chỗ thịt ấy còn bị thối. Cái giống hút máu thường hay như vậy.

Khi hai chân đã mỏi nhừ, vết phổng ở mắt cá vỡ ra nhem nhép nước bên trong đôi giày thì đến nơi. Y quăng mình nằm thẳng cẳng nhìn tán lá ken dày nhức mắt phía trên. Có cảm tưởng, cái lán hút sâu tít tận đáy rừng già.

Y đã quen với mọi thứ. Từ cách cột xà cạp ở bắp chân bắp tay để chống rắn độc, vắt khi đi rừng đến cách dựng lán, dựng lều, cách đào bếp theo kiểu Hoàng Cầm thực hiện đúng chiến thuật "đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng" như anh Đức dặn để tránh tai mắt của lực lượng kiểm lâm. Y cũng quen với gió hú, mưa u, thú tru… Chỉ có cảm giác nhỏ nhoi, cô độc giữa thăm thẳm cây rừng là không bao giờ y quen được. Nó thông thốc lùa vào tâm hồn trống rỗng niềm tin của y. Xói vào những vết thương khiến chúng càng buốt rát…

Đội của y có bảy người. Toàn tay vâm váp. Bắp cuồn cuộn, chắc đe như những thớt lim, thớt nghiến. Họ thường ở những nơi ít có bước chân người lui tới, dùng những loại cưa to bản, lưỡi bén sắc để biến những cây lim, sến, táu, trò cổ thụ thành những súc gỗ rồi chuyển ra thị trấn ở cửa rừng cho một đội khác đóng đồ hoặc mang chúng về xuôi. Để có thể khai thác lâu dài một khu vực nào đó, khi xẻ, họ mở mạch lóc dần thân cây thành từng tấm cho đến khi nó chỉ đủ đứng vững, chưa bị đổ ngay thì chuyển sang cây khác. Những cây bị tùng xẻo đó, sẽ khô dần đi, héo úa dần. Chúng sẽ chết trong sự đớn đau thân xác. Đến mùa bão, chúng sẽ đổ xuống. Khi ấy, toán thợ xẻ đã chuyển đi…

Những ngày đầu, mỗi khi qua thân cây ấy, y rùng mình khi bắt gặp nhựa ứa thẫm đỏ nhầy nhụa như máu bết quện trên những vết thương. Lợm giọng. Đã có lúc tưởng như y không thể chịu đựng được. Rất nhiều lần, y nằm mơ thấy những cây đó bỗng biến thành những thân người ròng máu. Những súc gỗ biến thành những miếng thịt người nhầy nhầy… Rồi y bị thế vào chỗ ấy, những kẻ không rõ mặt lóc dần từng miếng. Đôi khi, giấc mơ bị tùng xẻo có cả hai, y và chị… Sau lâu, y cũng quen. Những giấc mơ như thế dần biến mất.

Một thời gian sau, anh Đức mang đến cho toán thợ xẻ một người đàn bà. Điếng người. Chị! Phải. Người đàn bà là chị. Anh cười bả lả: Cò cưa kéo xẻ, ai mà cắt khoẻ đêm về ôm em. Anh quay sang chị: Em ở đây cơm nước, lo toan phần hồn khéo cho mấy anh. Gái có công, chồng chẳng phụ. Nếu tốt, anh sẽ thưởng cho em xứng đáng. Đôi mắt chị loé lên giận dữ rồi cụp xuống nhẫn nhục. Y bỗng thấy nhói trong lồng ngực khi bắt gặp hai dòng nước mắt tủi nhục âm thầm bò xuống từ hai bên khoé mắt chị…

Sáng đầu tiên, chị rũ xuống như những cây gỗ bị xẻ ngoài rừng. Kí ức mê dại đầu đời dành cho chị còn chút tàn sót hằn trong lòng y chợt tắt ngúm như đốm lửa nhỏ hoi hóp ủ trong tro gặp cơn mưa giông dữ dội. Y bỗng thấy lòng nguội lạnh…

Chị và y chẳng bao giờ nói với nhau câu nào. Cô độc. Lầm lũi. Hai người – hai cái bóng nhỏ nhoi giữa bịt bùng rừng thẳm. Ngày nào cũng như ngày nào. Lặp đi, lặp lại. Y không biết chị chờ đợi gì sau mỗi buổi sớm mai. Còn y, ở một góc khuất nào đó, y vẫn mơ hồ cảm thấy sẽ có một cái gì đó. Không cắt nghĩa được. Y chờ đợi. Đôi khi, trong mắt chị cũng có một sự mơ hồ như thế.

- Thiện về giúp tôi đào lại cái bếp. Nó mới bị sập! – Câu đầu tiên chị nói với y sau nhiều tháng hai người gặp lại. Lầm lũi đi. Câm lặng. Không một ánh nhìn. Chị liêu xiêu, trồi thụt trên đường rừng. Đám tro tưởng đã lạnh hết trong lòng y hình như vẫn còn âm ấm chút lửa tàn. Nó đang cố nhen lên. Cố lan ra xung quanh. Lép bép. Lép bép. Củi trong bếp vẫn rừng rực cháy. Hơi nóng toả rát da. Nồi nước réo u u. Câu thứ hai của chị: Tôi có thứ này muốn cho riêng mình Thiện. Đưa rổ trứng chim đã luộc cho y, chị dụi đỡ lửa trong lò. Y nhìn thấy ngọn lửa cháy bùng trong mắt chị. Gương mặt hồng lên bong bỏng, chị bước về phía lều. – Thiện ơi! Y đứng chết lặng. Quả trứng chim ăn dở nghẹn đứng ngay cổ họng. – Thiện ơi! Lên tôi bảo! "Thiện ơi! Tôi bảo!" – Những tiếng ấy liên tục ngân vọng từ cõi mơ hồ xa xăm dội đi, dội lại. Y hấp tấp đi lên. Kinh ngạc. Không phải người đàn bà vẫn hàng ngày nhẫn nhục cơm nước, giặt giũ. Đêm xuống thực hiện chức phận đàn bà. Chị! Là chị. Trên giường, đôi má chị vẫn đỏ hồng vì lửa. Thoảng chút nước hoa man mát. Chiếc áo hai dây xanh dịu… Mấy ngày rồi tôi bị… Hôm nay ngày sạch đầu tiên. Tôi dành cho Thiện. Vào đi! Tiếng chị khát khao, khẩn thiết. Ánh tình bùng cháy trong mắt. Vòng tay mê dại. Ôi! Chị đẹp đẽ, nguyên khôi của những ngày xưa…

Cú xốc khiến y ngã nhào. Tâm hồn y bỗng nhiên hoang hoải. Hoang hoải như những mảnh ruộng quê trước thứ nước thải đen quánh từ khu công nghiệp tiết ra. Khủng khiếp. Có sự khủng khiếp nào hơn sự đổ vỡ đức tin? Nước mắt chảy vào đọng thành vũng buốt xót tim. Y không muốn tin. Nhưng những gì phải tin thì đã thấy. Y loạng choạng đứng dậy rồi lại khuỵu xuống. Đúng. Không phải mơ, không phải say. Bỗng y bật cười sằng sặc. Đầu y âm u. Toàn một màu đỏ mờ mờ nhưng nhức mắt. Đỏ mờ của biển hiệu. Đỏ mờ của những căn phòng, của gương mặt nham nhở mụ chủ quán. Con bé đó hả? Thích nó đúng không? A đến O hay là Z? Y chẳng cần A, O, Z gì cả. Y chỉ cần chị nguyên vẹn. Thế thôi. Bây giờ thì chưa được. Nó đã có khách hẹn. Phải hai tiếng nữa mới rảnh. Hay là chị điều cho em khác xinh tươi, trẻ trung hơn? Y lắc đầu, đảo mắt nhìn quanh tìm bóng chị. Tiếng mụ chủ quán vẫn nhai nhải chọc vào tai: Nếu nhất định phải là nó thì chú ra uống cà phê đợi một lúc đi. Khi nào nó xong ưu tiên cho chú liền. Nhe?

Y chọn một bàn khuất tối tận góc vườn. Y không gọi cà phê. Y gọi rượu. Chị bưng ra. Chiếc áo hai dây trễ nải. Bóng đêm lấp đầy không cho chị nhận ra y. Chị trở vào rồi mất dạng cùng một người đàn ông tóc hoa râm. Cánh cửa vội vã há ra nuốt chửng chị và gã.

Ực. Rượu ồng ộc chảy như đổ ải. Họng bỏng rát sau mỗi tợp rượu cay cháy. Y bật người nhổm dậy. Máu sùng sục sôi. Đầu bốc hoả. Y phăm phăm bước lại. Rầm. Cánh cửa bật ra sau cú đạp. Chị và người đàn ông trần truồng trên giường. Người nhuốm ánh đèn mờ đỏ ôi ối… Nhưng đó chỉ là những gì đang diễn ra trong mớ suy nghĩ rối như bòng bong, hỗn độn trong đầu. Y vẫn ngồi im như chú ve dính nhựa mít trên ghế ực tu từng ly rượu, đăm đắm đóng đinh cái nhìn vào cửa… Chị xộc xệch nhàu nhĩ bước ra. Phía sau, gã đàn ông nhệch một nụ cười thoả mãn, cố vớt vát thêm bằng cú giật khiến chị đổ sấp vào người rồi thọc tay sâu vào trong ngực chị…

Y xô ghế đứng dậy. Máu rần rần. Cạnh bàn va vào ống giang buốt óc. Bây giờ thì y bước thật. Hình như y đã đánh nhau. Hình như y bất tỉnh nhân sự. Hình như y nguyền rủa chị. Hình như y say lắm rồi thì phải….

Cú xốc quật y lê lết trên giường suốt cả tuần liền. Hồn vía bay đâu cả. Nhớ nhớ. Quên quên. Đôi bàn tay dẻo mềm múa trên gỗ bỗng cứng ngắc. Hàng trăm ý nghĩ như sợi dây kéo căng trí não y cứ vụn ra như những phoi bào. Ý nghĩ chạm vào đâu cũng thấy chị…

Chị có biết, ngày ấy chị vò xé trái tim Thiện như thế nào không? Hai giọt nước mắt chắt ra từ khoé mắt sạm đen nhôn nhốt bò trên má y. Mắt chị cũng ầng ậc nước. Chị im lặng. Chỉ có vòng tay xiết mạnh. Những giọt nước mắt của cả y và chị đang trộn lẫn vào nhau. Chị dùng tất cả sức sống của phần hồn và phần xác như muốn bù đắp sự đau đớn mà y đã phải trải qua…

Thơm tho. Trinh bạch. Như không có sự nhớp nhơ, khốn nạn mà chị phải chịu đựng những ngày qua… Y và chị đi đến tận cùng mê đắm một lần nữa trước khi hai người chia tay…

Khao khát. Mỗi ngày một vết chém. Y cồn cào đếm đủ ba mươi nhát trên thân cây.

Trước mỗi giấc ngủ, y biết mình đang chờ đợi gì ở ngày mai.

Y nâng ly rượu lên. Rong róc. Nó xối ào ào vào yết hầu. Trên mặt đất, con lợn rừng thui chỉ còn vãi toé những khúc xương trắng lóc. Mấy năm rồi, kể từ khi anh Đức chuyển y ra bộ phận đóng đồ ngoài bìa rừng, y mới trở lại đáy rừng già của những ngày xưa. Ngày ấy, dù tháng nào cũng một lần sau kì sạch kinh, chị và y mê đắm trong hoan lạc nhưng tâm hồn chị vẫn luôn đóng kín. Y không thể nào mở cửa bước vào. Y không thể hiểu. Không thể lý giải. Bao giờ cũng vậy, sau những nồng nàn ái ân, yêu thương, chị lại đã trở về con người cũ của mình. Không nói, không rằng. Lầm lũi. Hình như, chị biến thành cái bóng để tích trữ sức sống. Biến thành cái vỏ con trai xù xì ngậm cát để trong ruột mình là viên ngọc trong ngần… Trọn vẹn trong ngày ấy chị dâng nó cho y.

Ngày ấy, ngoài niềm khát khao chị ra, y còn một niềm khát khao khác lớn hơn, mãnh liệt hơn cháy trong tâm trí y từng giờ… Y muốn kiếm tiền. Y khát khao kiếm tiền… Y thấm thía giá trị của nó lớn nhường nào…

Đêm hoang. Thăm thẳm. Tiếng con thú lạc bầy tru âm rợn. Lửa bắt đầu lụi. Ánh lửa chập chờn ma ảo đập nham nhở vào những bộ mặt phừng phừng ngầu bọt. Từ khi vào đến giờ, y đã để ý nhưng chẳng nhìn thấy chị đâu. Men rượu làm cho y quên. Men rượu đốt nóng bản năng trong người. Chuếnh choáng. Tất cả trở nên nhoè nhoẹt. Một người đàn bà tóc tai rũ rượi bị đẩy vào. Những tiếng hét, tiếng hú, tiếng hực. Giữa vòng, người đàn bà co rúm vì sợ hãi. Nước miếng tứa từ những cổ họng sưng nhức rượu. Ngọn lửa loé lên lần chót trước khi lụi khiến y tê điếng. Chị! Người đàn bà kia là chị. Cơn hực nóng rãy trong người y như thỏi sắt bị nung đỏ, xèo xèo ngúm trong thùng nước lạnh. Vô thức. Y lùi dần, lùi dần khỏi bầy người cho đến khi phịch đít xuống những thớt gỗ vuông đau bại. Rỗng rễnh. Không có bất cứ cảm giác gì trong cái đầu đang âm âm, u u của y cả. Khịt. Khịt. Tiếng thở tắc nghẽn của con vật gì ở sát bên làm cho y chợt tỉnh. Lý trí bắt đầu làm việc, y ngó đăm đăm. Hình như, ngoài tiếng thở còn có tiếng o ẹ cũng bị tắc trong cổ họng. Cầm chắc một cành củi khô, y thận trọng mò mẫm tiến vào. Lân tinh từ đám lá mục loe loé. Tiếng côn trùng è ẹ buồn như kèn đám ma. Y giật bắn người, nhảy lui một bước. Có cái gì mềm nhũn, nong nóng ngay dưới bàn chân. Xoẹt. Chiếc bật lửa trên tay hắt một quầng sáng nhập nhềnh. Y bỗng sững người. Chết trân. Một hài nhi xám ngắt ngọ nguậy trong đám tã lót lùng nhùng. Mũi phì phì. Hơi đứt ngắt. Một vệt băng dính chạy bít ngang qua miệng khiến nó không sao khóc được. Y rùng mình. Cảnh con mèo đực cắn ngang cổ vật lũ mèo con trong ổ mà thuở bé y được chứng kiến chợt hiện trong đầu. Thú vật! Y nhào tới bế thốc rồi gỡ vội miếng băng. Oa. Oa. Oa. Tiếng nó vỡ oà cứa lằn đêm âm âm như oán, như hờn. Huỵch. Anh Đức ngã sấp mặt sau cú lao điên dại của y. Sững sờ. Đám đông cuồng loạn bỗng lặng đi như gỗ. Chị chuệnh choạng ngã nhào vào y rồi sụm xuống khi đứa trẻ đã ở trong vòng tay mình. Những ngón tay co lại, mắt y vằn lên nóng rãy sẵn sàng cho cuộc quyết đấu một mất một còn. Anh Đức lừ lừ tiến lại. Cú thoi trời giáng khiến y quay như một con cù trên đất. Máu mồm, máu mũi phọt thành tia sũng ướt một khoảng ngực. Y đưa tay lau máu ở mặt, loạng choạng đứng dậy. Giọng anh Đức gằn gằn: Xứng mặt đàn ông đấy. Phải thằng khác hôm nay nhừ xương với tao ở đây rồi. Tao trọng đôi bàn tay tài hoa và tính cách nghĩa khí của mày. Nếu mày muốn làm giàu thì quay lại gặp tao ở địa chỉ này… Cánh cửa nhà tao với mày lúc nào cũng rộng mở…

Y quay người, nắm tay chị chậm rãi bước từng bước một. Đêm rừng thăm thẳm mịt mùng…
Phận làm thuê cay đắng, nhọc nhằn, y đã ngấy lên đến cổ.

Y cùng chị về quê quyết định thuê thêm một số thợ trong vùng cùng mình mở lại xưởng mộc trên nền đất ngày xưa. Y giam mình trong đó. Tất cả mọi thứ âm thanh khác đều chìm nghỉm trước tiếng xoẹt. Tiếng cách. Tiếng khít. Tâm trí y đăm đắm những vết mực, đường cong, đường lượn trên gỗ. Tai y lúc nào cũng lẫn tiếng ù ù bởi mạt rúc tận vào màng nhĩ, chỉ cần ngón tay út thò vào cũng có thể khều ra cả đống. Mùn gỗ nút hai lỗ mũi đến nghẹt thở. Trong tay y, không lúc nào lưỡi cưa, lưỡi bào, lưỡi đục không nóng rãy. Chỉ một thời gian ngắn, xưởng của y đã tấp nập người đến đặt hàng. Y trở thành ông chủ đồ gỗ nội thất có tiếng trong vùng. Bây giờ, y không còn phải lo cơm áo gạo tiền, không còn phải chịu nỗi nhục của kẻ làm thuê. Ban ngày. Công việc ở xưởng khiến y tạm quên đi. Nhưng mỗi buổi chiều trở về, nhìn làn khói từ từ bay lên từ mái bếp nhà mình, mái bếp quanh vùng thì những ám ảnh xưa kia lại trở về buốt xót như một thứ a xít cực đặc bào sát tâm can khiến y quằn quại, vật vã. Y bắt đầu đay nghiến chị trước, trong, sau mỗi bữa ăn. Y ngấu nghiến, cấu xé chị từng đêm trong căn phòng vắng. Chị im lặng. Chị nhẫn nhục. Nhưng chính sự nhẫn nhục, cam chịu đó lại trở thành thứ mồi cực tốt thổi bùng ngọn lửa vốn đã nóng rãy trong lòng y. Cho đến một chiều, khi y trở về thì chị không còn ở nhà nữa. Căn bếp nhà y lạnh tanh không một sợi khói. Chị đã lặng lẽ bế con rời bỏ y mà không biết đi về phương nào. Y hốt hoảng bổ nhào lội tắt cánh đồng đi tìm chị. Những gốc rạ cứa vào chân rát buốt. Y đi qua một đống rạ đang đốt dở trên bờ ruộng giữa đồng. Khói chiều cuộn thộc vào mắt y cay xè.

Truyện ngắn của Nguyễn Mạnh Hùng



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét