Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Nhớ biển Hạ Long


Sinh ra và lớn lên giữa lòng Hà Nội, mãi đến khi ra công tác tôi mới lần đầu đến Hạ Long. Bạn tôi bảo có đi hết cả tháng cũng chưa thấy hết cái đẹp, cái nên thơ của Hạ Long…

Tôi nhớ như in lần đầu tiên Hạ Long đón tôi bằng cơn mưa bất chợt. Gió ào ào thổi. Nhìn ra đường tôi thấy những chiếc lá cây chấp chới, chao nghiêng rồi rơi lả tả xuống đường. Tôi đứng nhìn trời mưa, hít hà những con gió thổi mang theo vị mặn của biển. Gió lùa vào mái tóc. Và khi cơn mưa tạnh hẳn, biển lại một màu xanh thăm thẳm! Tôi lặng lẽ cảm nhận không gian thật tuyệt ấy và có lẽ tôi đã "phải lòng" Hạ Long từ phút ấy…

Sau những ngày làm việc căng thẳng, tôi tận hưởng những khoảnh khắc tuyệt vời khi đến bên biển. Tôi thích được đi dạo dọc bờ biển, để  nghe tiếng sóng từ xa vọng vào và đắm mình trong làn nước trong xanh của biển. Tôi thích trông ra biển, nhìn những con thuyền dập dềnh trôi xa xa như những đốm nâu lênh đênh giữa sóng nước. Buổi chiều, những chiếc thuyền đánh cá về bến lấp loáng dưới hoàng hôn. Khuôn mặt rạng ngời của ngư dân sau một ngày làm việc vất vả khiến tôi xao xuyến. Và tôi yêu biển bởi những hình ảnh thân thương ấy. Đứng trước biển, tôi thấy mình thật nhỏ bé mà biển sao mà bao la rộng lớn vậy. Tôi đi lang thang trên bãi cát trắng mịn. Vừa đi vừa nghe tiếng sóng biển xô bờ cát và thấy tâm hồn mình bình yên đến lạ thường. Có lẽ biển đã cuốn đi mọi ưu phiền trong tôi. Dừng chân ghé vào quán nước bên bờ biển. Thưởng thức tách trà nhỏ và lặng lẽ nghe sóng biển rì rào. Từ trong quán nhìn ra biển xa xa rất nhiều hòn đảo lớn nhỏ ẩn hiện mờ mờ, ảo ảo. Tôi có hỏi bác chủ quán sự tích một số đảo. Tôi nhớ trong đó có sự tích hang Trinh Nữ, một hang đá với rất nhiều những nhũ đá thật gợi cảm. Đó là mối tình tuyệt đẹp và cảm động của đôi trai gái vùng biển dám hy sinh tính mạng để bảo vệ tình yêu của mình. Họ đã hoá đá trong lúc tìm nhau. Trong lòng hang có bức tượng người con gái bằng đá, xoã mái tóc dài, mắt hướng ra khơi xa đang mỏi mòn chờ mong và tuyệt vọng. Người con gái bơi thuyền ra biển tìm người yêu trong dông bão. Và họ không tìm được nhau phải chết trong nỗi tuyệt vọng giữa bao la biển cả. Bác còn kể đối diện hang Trinh nữ là hang Trống, bức tượng của người con trai hoá đá quay mặt về hang Trinh Nữ vẫn còn. Tôi như nghe tiếng gọi thiết tha của chàng trai vẫn còn đâu đây hoà cùng tiếng sóng như ca ngợi một tình yêu bất diệt của vùng biển này. Đến với biển và được nghe những câu chuyện nửa hư, nửa thực ấy khiến tôi càng thêm xúc động. Tôi cảm thấy lòng mình trở nên nhẹ nhàng đến lạ thường, những mệt mỏi, bộn bề của cuộc sống dường như dịu lại.

Ở biển về, thành phố đã lên đèn. San sát bên lề đường, hàng quán đã dọn để phục vụ cho những người đi đường, và cả những người đi dạo ngắm biển đêm như tôi. Trời về đêm se se lạnh. Nghe bạn tôi nói nơi đây có món cháo hà rất ngon. Tôi vào quán bên đường để thưởng thức. Chị chủ quán bưng bát cháo hà ra nghi ngút khói. Mùi thơm của rau răm, hành lá, mùi tàu cùng hạt tiêu hoà quyện vào cháo trông thật hấp dẫn. Khác với cháo trai ở Hà Nội, cháo hà ăn rất ngon có vị ngọt đậm, mềm và béo ngậy đặc trưng món ăn của vùng biển. Tôi không chỉ được thưởng thức món ăn ngon mà còn được đắm mình trong từng cơn gió biển, tiếng sóng vỗ rì rào của biển cả.

Sau đợt công tác về, Hạ Long ùa vào trong ký ức tôi với thật nhiều ấn tượng sâu sắc, mang đến cho tôi nhiều cảm xúc mới. Tôi cũng đã từng đọc nhiều sách viết về Hạ Long, có rất nhiều sự huyền bí của Hạ Long mà tôi chưa được khám phá. Tiếc là tôi không có nhiều thời gian ở biển. Chuyến đi công tác đã để lại trong tôi biết bao kỷ niệm và điều làm tôi mong ước lớn nhất là có thời gian đến với Hạ Long được lâu hơn, được khám phá những điều tôi đã từng được nghe, từng được biết qua sách. Tôi đã bị Hạ Long… "bỏ bùa" từ đấy!

Phạm Quang Anh



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét