Thứ Ba, 28 tháng 8, 2012

Suy nghĩ 'cạn' của người mẹ - VNExpress

'Suy nghĩ 'cạn' của người mẹ - VNExpress'


Vì giận chồng, Dung đánh đổi cả sinh mạng của đứa con trai 2 tuổi. Kể lại tội ác trong trại giam, người đàn bà liên tục khóc, nhưng nước mắt không thể gột rửa được lỗi lầm chị ta đã gây ra.

16 tuổi Vũ Thị Dung (huyện Nghĩa Hưng, Nam Định) làm vợ rồi làm mẹ. Cuộc sống thuần nông không đủ để đôi vợ chồng trang trải nuôi mình và 4 đứa con thơ.

Đang loay hoay không biết sẽ làm gì để duy trì cuộc sống thì họ được người quen xin cho làm việc tại một xưởng sắt vụn ở Quảng Ninh. Đôi vợ chồng trẻ gửi lại ba con cho ông bà nội rồi cùng nhau lên Quảng Ninh lập nghiệp. Duy nhất đứa con trai vì còn quá bé bỏng nên được bố mẹ đem theo chăm sóc.

Những tưởng cuộc đời sẽ sáng sủa hơn khi vợ chồng Dung kiếm được một việc làm để tăng thêm thu nhập. Ai ngờ mọi bi kịch lại bắt đầu từ chính nơi này. Làm việc tại xưởng sắt vụn được một thời gian, chồng Dung nghi ngờ vợ và ông chủ xưởng có tình ý với nhau. Dù chỉ là nghi ngờ nhưng chồng Dung đã không tiếc lời chửi bới và đánh đập vợ. Có lần anh ta còn đòi họp cả hai bên gia đình nội ngoại rồi một mực đòi đuổi Dung về quê.

Sáng 23/3/2004, Dung và con trai út là cháu Nguyễn Văn Tỵ bắt xe từ Quảng Ninh về Nam Định. Về đến nhà ngoại, Dung gọi điện cho chồng về để giải quyết chuyện gia đình. Khi đó chồng Dung không những không về mà còn nói với Dung rằng anh ta nghi ngờ đứa con trai út vừa tròn 2 tuổi không phải con của mình. Trong lúc cùng quẫn, trong đầu Dung xuất hiện ý nghĩ giết con để trừng phạt chồng.

Người đàn bà lĩnh án chung thân vì giết con.

Mẹ đẻ Dung không hề biết ý đồ đó của con gái nên một mực khuyên Dung về nhà hàn gắn với chồng. Bởi theo bà thì một sự nhịn là chín sự lành, là phụ nữ dù có lỗi hay không thì cũng cứ xin lỗi chồng một câu cho gia đình được yên ổn. Nhưng Dung thì không nghĩ thế. Với Dung thì cách hành xử của chồng là không thể tha thứ. Thế nên Dung một mực xin mẹ cho ở lại. Trước sự bướng bỉnh, cứng đầu của con gái mẹ Dung đành phải buông những lời nói khó nghe những mong con gái vì tức giận mà đưa con về nhà chồng. Quả đúng như những gì bà mong muốn. Dung lấy xe đạp đèo hai con là cháu Thìn (lúc này đang ở nhà bà ngoại) và cháu Tỵ bỏ đi khỏi nhà mẹ. Nhưng Dung vẫn không về nhà chồng mà tìm đến nhà một người bạn thân để tâm sự.

Sau khi cả ba mẹ con cùng ăn xong bữa tối, Dung đưa cho hai con mỗi đứa một viên thuốc ngủ và bảo chúng uống. Thấy vậy, bạn hỏi thuốc gì thì Dung trả lời là thuốc cảm.

Khoảng 20h cùng ngày, Dung rời nhà bạn chở hai con đi. Lần này Dung vẫn không về nhà mà đạp xe thẳng ra bến đò Ninh Mỹ thuộc xã Nghĩa Lạc, huyện Nghĩa Hưng.

Tại đây Dung để cho cháu Thìn tiếp tục ngủ rồi bế cháu Tỵ đi xuống phía bờ sông. Trong một phút điên rồ Dung đã buông tay…

Dung lên bờ đón cháu Thìn và quay trở lại nhà bạn tiếp tục xin ngủ nhờ. Thấy quần áo Dung bị ướt, bạn của Dung hỏi lý do vì sao thì Dung bảo: "Cãi nhau với chồng, bị chồng đẩy ngã vào nước". Hỏi tiếp: "Cháu Tỵ đâu?". "Nó ở nhà với bố".

Sáng sớm hôm sau Dung trở dậy bắt xe từ Nam Định đi Quảng Ninh, có đưa cháu Thìn đi cùng. Thời gian Dung lên xe cũng là lúc có một người đàn ông làm nghề chài lưới đã nhìn thấy xác của con Dung nổi trên bờ sông. 23h cùng ngày, Dung bị bắt tại nhà ông chủ sắt vụn dưới Quảng Ninh. Cô ta bị kết án chung thân.

Bảy năm qua Dung ngồi bóc lịch trong nhà giam. Cô ta bảo không hiểu tại sao khi ấy lại làm việc đó. Cơn tức ngùn ngụt bốc lên. Ý định trả thù chồng cứ nung nấu. Và đứa con trai út – một trong những nguyên nhân của mọi nghi ngờ và rạn nứt.

Bảy năm qua, chưa đêm nào Dung ngủ ngon giấc. Hễ cứ nhắm mắt là gặp ác mộng. "Thằng Tỵ rất hay hiện về trong giấc ngủ chập chờn của em. Nhưng mà lạ lắm, chưa một lần nào nó trách mắng em. Mà em cũng chả thấy nó khác xưa tí nào. Vẫn nhỏ xíu, giọng còn ngọng líu ngọng lô. Lúc thì nói đòi em mua kẹo, lúc lại đòi mua quần áo mới", người mẹ mang tội nói. Bao nhiêu lần Dung ước, giá trong giấc mơ nó hờn trách có lẽ cô sẽ thấy thanh thản hơn là cứ nhìn con ngô nghê, nũng nịu mẹ. Mới mấy hôm trước thôi, Dung chiêm bao thấy con đang xấp ngửa chạy theo đòi mua cho quả bóng để đá.

Con chết, Dung mất luôn cả chồng. Chỉ chưa đầy một năm sau ngày Dung bị bắt, anh lấy vợ mới. Anh ta cũng đã 2 lần vào trại nhưng không phải để thăm Dung mà để bảo ký vào giấy bán nhà. Nhà cửa giờ này đâu còn ý nghĩa gì. Dung chấp nhận ký.

Ở trong này nếu cố gắng cải tạo tốt Dung vẫn có thể được giảm án, được đặc xá. Nhưng điều cô ta lo sợ nhất là, nếu một ngày Dung được trở về, liệu mọi người có đón nhận không. 7 năm rồi không gặp, giờ Dung cũng không thể mường tượng được xem chúng lớn đến đâu.

Biết Dung bị dằn vặt và ám ảnh nên mẹ viết thư động viên. Thư nào bà cũng khoe hai đứa con ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ và nhớ mẹ nhiều. Song Dung chả dám tin, bởi lẽ chúng đều đã lớn. Con gái đầu năm nay cũng đã 17 tuổi, con trai thứ hai cũng đã 10 tuổi. Không biết chúng học có giỏi thật hay không nhưng chí ít thì chúng cũng đọc thông viết thạo. Nếu nhớ Dung thật chúng sẽ viết thư hỏi thăm mẹ chứ. Đằng này bao nhiêu năm rồi chúng có liên lạc với mẹ đâu…

Người đàn bà tội lỗi ấy liên tục khóc. Có những lỗi lầm dù có trả giá hết cả cuộc đời cũng không bao giờ được thứ tha.

Công an nhân dân


Source Article from http://vnexpress.net/gl/phap-luat/2012/08/suy-nghi-can-cua-nguoi-me/



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét